sinh ra để cô đơn nguyễn phong việt

[28-04-2022 10:57:29] Về việc cấp bảng điểm cho sinh viên đã xét tốt nghiệp (104 lượt xem) Huỳnh Trần Quốc Bảo lúc 28-04-2022 10:57:29 Em chào Thầy/ Cô ở ban tư vấn. Tác giả Nguyễn Phong Việt tại buổi ra mắt Tập thơ "Sinh ra để cô đơn" Với "Sinh ra để cô đơn", Nguyễn Phong Việt đã dẫn người đọc bước vào một cuộc hành trình với những nỗi cô đơn nhưng lại không hề có cảm giác bi lụy mà ngược lại, ở đó, chúng ta thấy được khát khao ấm áp, khát khao được sẻ chia. Với Sinh ra để cô đơn , Nguyễn Phong Việt đã dẫn người đọc bước vào một cuộc hành trình nỗi cô đơn bằng những lời thơ thật dung dị, chúng ta cứ vô thức bước theo những vần thơ ấy để rồi cuối cùng bản thân chúng ta cũng phải hoài nghi. Muôn hình vạn trạng của nỗi cô đơn trở nên hữu hình trong thơ của Nguyễn Phong Việt. Nhân kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11/2017, mời quý thầy cô cùng đọc bài viết đạt giải Nhất cuộc thi "Thầy, Cô trong trái tim tôi" do Đoàn Thanh niên - Hội Sinh viên Trường tổ chức. bạn bè, thầy cô để đi làm ra tiền từ những công việc tay chân tại các nhà dafabet sportwettenTình trạng lựa chọn giới tính thai nhi trước khi sinh trở nên nghiêm trọng hơn do tâm lý thích sinh con trai hơn con gái của nhiều gia đình Việt.Cúc hoa tiên tửu: dùng hoa tháng 8. Site De Rencontre Badoo Belgique Gratuit. Thông tin tác giả - Nguyễn Phong Việt sinh Năm 1980 tại Tuy Hòa, Phú Yên cựu học sinh chuyên ban Nguyễn Huệ. - Lĩnh vực sáng tác thơ, văn. - Thành viên Hội bút Vòm Me Xanh - Báo Mực Tím. Biệt danh Me Quê 1998, Bút trưởng năm 2002. Ba lần đoạt giải thưởng Bút mới của báo Tuổi trẻ. - Tốt ... Vào trang riêng của tác giả Xem tất cả các sách của tác giả Thơ của Nguyễn Phong Việt có một cách kể rất bình dị, từng lời thơ của anh dễ dàng chạm đến những xúc cảm ẩn sâu nhất trong lòng người đọc bởi sự đồng cảm ẩn chứa trong những câu từ tưởng chừng giản đơn mà lại vô cùng tinh tế ấy. Và “Sinh ra để cô đơn” cũng là một tập thơ mang trong mình sự đồng cảm sâu sắc như vậy. Tập thơ như một câu hỏi để ngỏ “Sinh ra để cô đơn? Tại sao, tại sao ngay từ khi sinh ra chúng ta đã phải mang vác những cô đơn trong con người mình” lại như một lời nhận định chắc nịch “Chúng ta sinh ra là để cô đơn!”.Với “Sinh ra để cô đơn”, Nguyễn Phong Việt đã dẫn người đọc bước vào một cuộc hành trình nỗi cô đơn bằng những lời thơ thật dung dị, chúng ta cứ vô thức bước theo những vần thơ ấy để rồi cuối cùng bản thân chúng ta cũng phải hoài nghi chúng ta “sinh ra để cô đơn”?Muôn hình vạn trạng của nỗi cô đơn trở nên hữu hình trong thơ của Nguyễn Phong Việt, đó là nỗi cô đơn của những trái tim đang chờ được lấp đầy, là sự đơn côi của những yêu thương không trọn vẹn, là sự lẻ loi của những tâm hồn khao khát được thấu hiểu và có khi chỉ là một nỗi buồn đơn lẻ - nỗi cô đơn của một hạt cát trong hoang mạc mênh mông. Nỗi cô đơn đến với mỗi người, thường nhật như một tách café buổi sáng, uống “vì cần một vị đắng cho trái tim”, cũng có khi là bất chợt như một chiều mưa, ta thấy mình lẻ loi trong một màn mưa trắng xóa, cũng có khi là ngày ngày tháng tháng nỗi cô đơn ở bên ta như một điều quen thuộc mà đến nước mắt cũng nhận ra. Cô đơn chất chồng cô đơn, nhưng tại sao, tại sao chúng ta phải mang vác những cô đơn này? Là từ giây phút nào, những cô đơn ấy đã bắt đầu?“chúng ta đã lẻ loi ngay từ phút giây đầu tiên biết than thởtrẻ con, lớn lên rồi già đi trong trăm ngàn nỗi nhớphải mang theo...” - Trích “Đêm về khuya tối IV”Trong “Sinh ra để cô đơn” dường như tồn tại một vòng tuần hoàn của nỗi cô đơn. Chúng ta sinh ra là để cô đơn, vì cô đơn nên chúng ta khao khát được lấp đầy, khao khát được yêu thương, khao khát được thấu hiểu, khao khát được sẻ chia. Do đó, cô đơn chính là thứ sẽ khiến con người ta sát lại gần nhau, cần đến nhau, mang trong nhau nỗi đau đáu về yêu, mong được yêu, được ấm êm, được đan tay, được bao bọc. Sinh ra để cô đơn, cô đơn để sát lại gần nhau, để yêu thương và được yêu những yêu thương chẳng bao giờ là đủ và muôn vàn tình yêu chẳng khi nào trọn vẹn đến tận cùng, hạnh phúc thì mong manh nên chúng ta càng khao khát đủ đầy thì lại càng cô đơn. "Khi mình tưởng là bình yên thì sóng gió đã bắt đầukhông lo toan nào có thể chứa trong lòng hạnh phúcđi bên cạnh nhau với niềm vui mình không bao giờ bỏ cuộccố chấp thêm một lần đau và cho là trái tim sáng suốtnhư một dòng chảy ngượcsinh ra để cô đơn!"- Trích “Một bàn tay để nắm một thương nhớ”Sau nỗi ám ảnh, đau đớn của những cuộc tình không trọn vẹn trong “Đi qua thương nhớ” là “Từ yêu đến thương” với hương vị ngọt ngào của sự bao dung và niềm tin mạnh mẽ vào con người, vào cuộc sống. Và giờ đây, với “Sinh ra để cô đơn” Nguyễn Phong Việt dường như đã thay độc giả kể lại từng nỗi cô đơn của mỗi người bằng những lời thơ chân thực nhất, hữu hình nhất, có đôi khi, chính người đọc cũng phải tự đặt câu hỏi “Biết bao dáng hình của nỗi cô đơn lại chân thực đến thế, liệu người viết ra đã cô đơn đến vậy sao?” Mời bạn đón đọc. Báo chí giới thiệu Thơ Phong Việt - sau yêu thương là cô đơn Sau hai tập thơ về sự tiếc nuối tình yêu và hạnh phúc, Phong Việt cho ra mắt tác phẩm thứ ba "Sinh ra để cô đơn" xoay quanh cảm xúc cô đơn trong mỗi con người. Bạn đang xem Tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt phần 1 Sinh Ra Để Cô Đơn được đông đảo bạn đọc biết đến là một tập thơ chứa đựng nhiều cảm xúc của thi sĩ Nguyễn Phong Việt. Anh là một cây bút mang đậm chất trữ tình sâu sắc thu hút sự quan tâm của mọi người. Những dòng cảm xúc chân thành lay động triệu trái tim mạnh mẽ. Cùng theo dõi ngay nhé! Rồi cỏ sẽ xanh mặc kệ kiếp người có bình yên và trí nhớ chỉ còn lại duy nhất một cái tên… Ở nơi nghĩa trang này, người đã được đưa tiễn trong một ngày không hề buồn rất nhiều hoa với tiếng người chia sẻ những nguyện cầu cùng thắp lên như muôn vàn đốm lửa dành cho riêng một người và những câu chuyện kể để bớt lạnh phần nào của từng lớp đất sâu… Người bỏ lại cuộc đời khi hơi thở đã dừng lại quá lâu không ai biết hình ảnh nào là cuối cùng trong mắt người đã nghĩ gì vào lúc nhịp tim buông ra một tiếng nấc yêu thương nào đã được quên và yêu thương nào được níu chặt lúc xa rời… Ở nơi nghĩa trang này, người chỉ đến một lần rồi thôi nếu có còn kiếp nào chắc gì sẽ ở trong hình hài như đã biết gặp được ai và không gặp được ai mà trách nhau sao bỗng dưng xa lạ ký ức càng đớn đau thì trái tim càng muốn mặc cả ít nhất là một nụ cười… Bao nhiêu ước mơ cần để sống giờ chỉ là một giấc ngủ dưới bầu trời những ngày nắng, những ngày mưa, những ngày buốt giá rồi ai sẽ đến với một cành hoa sau rất nhiều mùa lộc non thành lá giọt nước mắt của hôm nay chỉ là của hôm nay người biết thế nhưng vẫn chờ mong… Là vì ai cũng có một người nhìn thấu suốt cõi lòng nên nhắm mắt rồi đừng bắt mình phải cố gắng tội cho linh hồn mình và tội cho tâm can người biết từ nay đã vắng một niềm tin… Ở nơi nghĩa trang này, người hãy để cho đời mình lãng quên! Bước xuống, từ một cuộc đời một bước để xa rời thế giới nhỏ nhoi Mặt đất này đã không còn đủ chỗ cho ký ức vẫn từng ngày đâm chồi những yêu thương nhiều như bụi cát gom góp bao tháng năm cũng không bằng một lần mất mát người cười nhạt vì rốt cuộc phải đến lúc đớn đau! Mặt nước dài và rộng đủ cho người chìm sâu tất cả những giác quan giờ đều nghe lạnh buốt ánh sáng từ một con người chỉ có thể giữ cho một con người sống sót nếu cô đơn là có thật thì người đã từng không tin… Ảo tưởng về thế giới là điều mà ai cũng cần khi lớn lên nhìn thấy những cơn mưa với vòng tay rộng mở bao dung cho mỗi vết thương tạo ra vệt máu đỏ ngoại trừ vết thương đến từ nỗi nhớ câm lặng ở trong tim… Người bước xuống tìm dưới mặt nước một chút bình yên lúc đôi tay biết mình đã ngạt thở khó khăn lớn nhất của một con người khi đối mặt với nỗi sợ hoá ra chỉ đơn giản là học cách thật hứa với chính con người mình! Người trả ánh sáng về nơi mà nó đã lung linh thả trôi đời mình trong sâu thẳm không cần van xin ai chỉ ra đâu là thân quen đâu là lạ lẫm bắt đầu một đời sống không còn nữa những thói quen… Một bước, từ mặt nước trở lại với bóng tối đã lên đèn rũ bỏ những âm thanh khiến người rơi nước mắt vén tóc, xoa tay để biết chắc rằng mình cần phải khác nhìn cuộc đời từ điều đơn giản nhất rồi mới lo âu… Bước xuống, từ một cuộc đời, để còn biết từ nay sẽ đi về đâu! Chìm xuống thật mau để không còn nghe tiếng nói nào ở trên đầu Chọn cho mình một bóng tối vừa đủ với nỗi đau rồi quẫy đạp hết những âu lo đã làm rơi nước mắt người chỉ còn đủ niềm tin để sống một cuộc đời khác chỉ còn đủ niềm tin cho một lần duy nhất sau tất cả những quãng đời… Chìm xuống thật mau cho những gì cần nói cũng phải nở nụ cười không chờ đợi ai đưa tay ra và mình nắm giữ sống đến bao lâu để thấy yêu thương kia cũng cần cho giấc ngủ người đã thức cả ngàn đêm rồi cho những cơn giận dữ và hoang mang… Chỉ ước gì lẻ loi đó là bản năng chấp nhận như một cơn mưa giữa trời sũng nước sẽ lau khô mình bằng những nghĩ suy đơn giản ai cũng có một phần bóng đêm khi ngược sáng chỉ là không phải ai cũng có người cần chở che… Chìm xuống thật mau vì đã không thể trở về với những giấc mơ chỉ toàn màu xanh ngát người từng sống những tháng ngày mà cô đơn giống như một tách café buổi sáng uống vì thèm một vị đắng cho trái tim… Có những thứ khi sinh ra con người ta phải đi tìm rồi níu giữ bằng cả quãng đời còn lại người chỉ sợ mình yêu thương quá nhiều rồi thành ra sợ hãi sợ những bước chân này vẫn cứ đi mãi không biết đến bao giờ… Để thà chìm xuống thật sâu một lần rồi người sống cho mình mà không cần đến những ước mơ! Chỉ sợ những gì thuộc về nước mắt là nhiều nhất trong cuộc đời chỉ sợ con người sinh ra là để lẻ loi… Có bao nhiêu vì sao là hiện thân của những nụ cười mà con người chết đi để lại linh hồn ở nơi ấy một hành trình của gian nan và khổ ải yêu thương chất chồng yêu thương nhưng vẫn ngoài tầm với của một trái tim… Vì được sinh ra nên chúng ta đã phải cố gắng đi tìm bằng những ước mơ về chốn nào đó bình yên khi cùng nhau nhắm mắt là bình minh trên núi cao hay hoàng hôn bên bờ biển dài phẳng lặng một nơi nào đó ở giữa trời và đất rồi không cần phải đi đâu hay đi đến tận cùng… Nhưng hành trang của mỗi ngày đã có gì ngoài những ảo tưởng mông lung lắc đầu với một mái hiên dù cơn mưa ướt đầy vai áo xoay người thật mau lúc một bữa cơm được dọn ra với đôi bàn tay níu kéo cuộc đời mình là mặt trái của giông bão lúc vừa đi qua… Chỉ sợ nước mắt là những gì nhiều nhất dưới mái nhà nên cứ đi cho đến khi nào nhìn quanh thấy chẳng còn ai nữa dựng một khu vườn mà không cần những hàng rào, cửa gỗ rồi ngồi xuống như một hạt mầm đợi tách vỏ chờ ai đó đến cạnh bên… Một cuộc đời mà đã cố gắng nhưng vẫn không cách nào giúp định mệnh hiểu mình chọn lẻ loi thay vì chia sớt với một người gánh nặng như giọt mưa rơi vào lòng giếng cạn tất cả những gì có thể nhận về chỉ là lời trách bầu trời quá cay nghiệt sau từng ấy tháng ngày… Chỉ sợ những gì thuộc về nước mắt đều biết mình sẽ trôi qua kẽ tay! Trên những ngón tay này người đã nhìn thấy đời mình có quá nhiều đắng cay những hồn nhiên chỉ kéo dài như một vệt mây trong tháng ngày bầu trời thật nhiều nắng biết mình nhỏ nhoi nên học cách yêu thương cả thù hận nhưng phải mất đến bao lâu mới thôi lận đận để được làm người! Để đi và đứng mà không có bất cứ nỗi buồn nào trên vai có thể cười nụ cười bình thường nhất chẳng phải cố gắng làm vui ai, oán nghét ai dù chạm vào bao nhiêu sự thật ai chắc cũng phải có một phần bất hạnh dành làm vốn liếng cho những bao dung… Mỗi ngày đi qua đều mong ngóng đó là ngày cuối cùng được cam chịu vì muốn mình trọn vẹn lẽ sống của bản thân chỉ giản đơn đừng bao giờ cho nước mắt mình cạn để trái tim còn cơ hội đón nhận mình trở về… Dù con đường ấy có xa lắc xa lơ đau chập chùng đau trong từng hơi thở người cúi xin người lấy mình làm điểm tựa niềm tin mà bất cứ ai cũng nghi ngờ rằng không thể lúc hoang mang… Trên những ngón tay này, người đã có rất nhiều thời gian nhìn đời mình trôi qua từng giây phút bất chấp nỗi đau, bất chấp hạnh phúc một cuộc đời của những yêu thương không đúng lúc khi chạm vào… Người sẽ còn phải đi qua những kiếp nào? Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm người cứ tự hỏi sao bóng tối phải im lìm Lẽ ra đặt cạnh nhau nỗi cô đơn có thể nhìn thấy được những nỗi niềm mà không cần đến con người lên tiếng nhưng bao nhiêu lâu rồi chỉ có âm thanh của trái tim cuộn mình đưa tiễn từng ngày trôi… Chỉ hai bàn tay làm sao nói hết khốn khó trước nụ cười đã buông ra sau nhiều lần nắm chặt người vô tâm với người là điều bình thường trong giới hạn người nhẫn tâm với người như một cơn mưa trên sa mạc đến hay không đến cũng vậy thôi! Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm vẫn chỉ là một bầu trời dẫu may mắn ngủ vùi hay thức trắng biết được mình đau như thế nào khi phải dùng nước mắt nhỏ lên trên một ngọn nến chờ tắt mà ngoài kia toàn là ánh sáng của bình minh… Nỗi cô đơn này được giữ lại bằng tất cả những cay đắng chân thành không ai ép buộc ai sống một cuộc đời lầm lũi nên cứ thản nhiên nếu quanh mình vẫn là bóng tối có những yêu thương sinh ra chỉ để làm thành một câu hỏi đến cuối đời? Mất bao nhiêu kiếp để một ai đó có thể trở thành người rồi bao nhiêu kiếp nữa cho lẻ loi thành trọn vẹn đi một mình trong bình yên hay đi một mình trong nghĩ suy dằn vặt khi bóng tối phủ đầy nơi ánh mắt đã chẳng còn thiết tha… Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm người có còn là một vì sao trong thiên hà? Có thể người sẽ vĩnh viễn không mang mùi hương đó theo cùng có thể những con đường chỉ là sự kéo dài của nỗi nhớ mông lung Vì người sẽ phải đi dù cuộc đời ấy không còn có điểm dừng… Bởi trên hai vai đâu chỉ là mưa nắng lưng chừng còn được sống là còn trăm ngàn ngày khốn khó mỉm cười bao nhiêu lần chỉ để rồi ước mình như một cọng cỏ mọc trên mặt đất này với thật nhiều gió mỗi ngày đều được nhìn thấy bình minh… Yêu thương một con người hay đơn độc một hành trình đều không phải là định mệnh mà là lựa chọn những ngày vui cũng sẽ nhiều như những ngày không đủ sức để nhón gót bằng cách nào cũng sẽ cố gắng sống sót để có thể tin vào một ngày… Nhìn đớn đau cũng nhìn bằng cảm giác sum vầy không cần ai cuộc đời vẫn bình yên như sương sớm bao ước mơ viễn vông sẽ nhường cho những lo toan thật nhẹ nhõm ngày hôm nay đã làm được gì, đã đi những đâu, đã còn bao nhiêu hơi ấm dành dụm từng chút những ân cần… Tuyệt vọng nào cũng thường để lại nhiều dấu chân giẫm lên nhau theo cách con người vẫn chạy trốn đi qua oán hờn rồi sẽ thấy bao dung đã có sẵn trong tiềm thức chỉ chờ một tiếng cười đủ thanh thoát là lấp đầy vào tim… Nên đừng sợ nếu cuộc đời vẫn biết cách làm đau mình bằng những tổn thương ra ngoài những giới hạn không có mùa đông nào kéo dài suốt năm tháng vì mỗi ngày thật ra đều có nắng rọi trên những đám mây… Để những con đường dù xa đến thế nào cũng nhìn thấy được bình yên ở cuối chân trời này! Chúng ta từng có lần nào đó nhìn qua những ô cửa và biết phần đời mình thương nhớ đã lặng lẽ mất đi… Những ô cửa ngăn cách chúng ta với thế giới lấp lánh này ngăn cách một tiếng cười từng vì nhau thanh thoát tách trà đắng trên tay uống kèm với vài mẩu bánh ngọt cuộc đời vì quá hoang mang nên thiếu sót bao giấc mơ dài… Biết rằng một cơn mưa sẽ không thể làm ai đó ướt đến tận ngày mai rồi phải lau khô dù có hay không những ngày nắng chúng ta giờ chỉ muốn cuộc đời thật bình lặng ngồi nơi đây và mặc kệ xung quanh ồn ào hay hoang vắng chúng ta thản nhiên… Những ô cửa này phản chiếu năm tháng lên những ngọn đèn với mất mát, cô đơn là nhiều nhất làm một con người ai cũng cần nước mắt khóc cho tất cả yêu thương cùng oán hận đến không chỉ một lần… Ngoài phố kia sẽ có người vẫn đi tìm những ân cần rồi ngày tháng về sau lại ngồi bên trong những ô cửa như chúng ta, ngồi và tiếc một quãng đời hăm hở bất chấp mọi đắng cay… Sẽ còn bao lâu nữa, những đêm, phía sau ô cửa này cười nụ cười không cần ai tiếp nhận rồi đến lúc đứng lên mới nhận ra mình đã quen lấy mình làm bạn quen quay đi thật mau trước khi ai đó kịp nhìn rõ mặt sợ lại được thương yêu… Sau những ô cửa, chúng ta chỉ còn sót lại một cuộc đời quạnh hiu! Nhìn nghiêng một giọt nước mắt mới thấy hết chiều dài của cay đắng người đã từng đi qua… Đứng lặng im đó và nghĩ về những xót xa khi cuộc đời không bao giờ cho phép mình cơ hội từ chối cũng một trái tim mà như thể được đặt ra bên ngoài thế giới bên ngoài những yêu thương dẫn lối cho con người bình yên! Giọt nước mắt nhìn nghiêng lấp lánh lên cả ưu phiền cái đẹp của nỗi buồn khiến giấc mơ con người trở nên yếu đuối đã bao nhiêu lần người mở lòng ra xưng tội là bấy nhiêu lần nhận về cùng một câu hỏi -sao không phải là ai khác mà lại là con? Chỉ có hai bàn tay làm sao nắm chặt được hết những gì người cần cho một thứ cô đơn dù là nhỏ bé đừng ai quan tâm để mỗi ngày không cần lo âu cho nhịp thở nhanh hơn hay chậm hơn đều bắt đầu cho một nỗi nhớ rồi chẳng biết phải làm sao… Người đứng lặng im khi mưa gió vẫn ở trên đầu hiểu đời mình chỉ như một chiếc lá giây phút cuối cùng có thể đến vào một ngày xa lạ sẽ không còn lại gì sau tất cả dù có cố gắng đến đâu! Nên giọt nước mắt này cứ lăn xuống để lòng người thẳm sâu xem như mình đưa tiễn mình trước nhất vui hay buồn cũng hãy cứ tin là điều may mắn vì người đã là người trong quãng đời người đến Ngồi xuống một chỗ ngồi giữa chiều mưa và quên hết tất cả những gì chúng ta phải đợi chờ Hãy xắn tay áo và vuốt tóc để mình không thể giống như trẻ thơ vì bao nhiêu nỗi buồn chúng ta từng gánh vác bỏ xuống cả những đau thương đã làm nên từng tiếng cười nhạ tcứ xem mình cuối cùng chỉ là một hạt sạn cần nằm dưới đáy nước sâu… Những cơn mưa vào buổi chiều có thể ở lại rất lâu như những tháng ngày chúng ta hoài tin sẽ dừng lại nhưng hàng ngàn đêm hàng ngàn ngày cứ dài ra mãi chúng ta rốt cuộc cũng phải thừa nhận mình đang sợ hãi mình còn sống được bao lâu? Không ly tách nào có thể mang đến hơi ấm để bắt đầu cho những ước mơ thấy mình không bao giờ ướt lạnh những cơn mưa cứ thản nhiên như bầu trời luôn đủ mưa cho những ai muốn làm khách trong một buổi chiều không cần nắng mà cần lặng im… Ngồi xuống một chỗ ngồi với chiếc dù được giương lên thấy mình lẻ loi trong một màn mưa trắng xoá nếu có muốn tự mình gọi tên mình chắc cũng không thể ký ức ước gì có thể rơi xuống và trôi đi về một phương nào đó không cần nhớ ra… Một mình ngồi giữa hàng triệu giọt mưa và tin chuyện gì rồi cũng phải qua như những chiều mưa chỉ là những chiều mưa trước khi trời sập tối cuộc đời này bất cứ điều gì cũng cần đánh đổi đến cô đơn cũng tập nói dối ngay cả với chính mình… Một chỗ ngồi giữa chiều mưa và muốn khóc oà lên!… Đứng bên cạnh cuộc đời này và buông tay… Vì phải chấp nhận người cũng không khác gì hơn những cỏ cây sẽ phải đớn đau nếu dầm mình trong mưa bão lớn lên từng ngày nhưng không có nghĩa là trưởng thành hơn trong vai áo ai cũng cố chấp một phần đời chỉ có mình nương náu ngay cả khi ai đó đã rời xa… Người sẽ đứng đó không hành lý, không một chút xót xa nhìn mọi người chuyện trò về tháng ngày họ đang sống cười những nụ cười biết chắc rằng sẽ lạ lẫm đi trong những cơn mưa biết chắc rằng sẽ buốt thấm đến tận cùng… Đứng bên cạnh cuộc đời, người có cơ hội để mình ra ngoài mẫu số chung không cần phải so sánh với ai những hơn thua được mất người có cuộc đời của người và mình có cuộc đời của mình cần giữ chặt không ai nhiều hơn ai nước mắt chỉ nhiều hơn nỗi đau… Nếu hạnh phúc chỉ là một phần của cuộc bể dâu người có kiếm tìm bao nhiêu cũng chẳng bao giờ đủ hài lòng với những bình minh gọi tên và những khuya về bình yên trong giấc ngủ đến một mình và đi một mình có thể không phải chọn lựa người dám thử khi có một chọn lựa khác tốt hơn… Bao nhiêu giấc mơ đã phải bỏ lại trên những con đường để nhẹ tênh tiếp nhận một phần đời mới người sẽ không bao giờ phải đặt thêm những câu hỏi -tại sao biết rõ mỗi bước đi sẽ nhiều thêm một tội lỗi vẫn không thể ngừng thiết tha? Đứng bên cạnh cuộc đời này nhưng xin người đừng bỏ đi quá xa… Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những bài thơ ấn tượng nhất trong tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn cả nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Đây là những cảm xúc và nỗi niềm sâu sắc của nhà thơ. Mời các bạn cùng chúng tôi theo dõi phần 2 vào một ngày không xa nhé! Tháng 12/2012, tập thơ đầu tiên của Nguyễn Phong Việt được xuất bản với tựa đề Đi qua thương nhớ - Có bao nhiêu người đi qua thương nhớ mà quên được nhau?, tháng 12/2013 tập thơ Từ yêu đến thương - Nếu cuộc đời này suôn sẻ, nước mắt còn biết dành cho ai của anh cũng được phát hành. Và đến tháng 12 năm nay, Nguyễn Phong Việt sẽ trở lại với bạn đọc cùng tập thơ thứ ba nối tiếp 2 chủ đề trước đó của mình - tập thơ Như một dòng chảy ngược, sinh ra để cô đơn. Thơ của Nguyễn Phong Việt có một cách kể rất bình dị, từng lời thơ của anh dễ dàng chạm đến những xúc cảm ẩn sâu nhất trong lòng người đọc bởi sự đồng cảm ẩn chứa trong những câu từ tưởng chừng giản đơn mà lại vô cùng tinh tế ấy. Và Sinh ra để cô đơn cũng là một tập thơ mang trong mình sự đồng cảm sâu sắc như vậy. Tập thơ như một câu hỏi để ngỏ “Sinh ra để cô đơn? Tại sao, tại sao ngay từ khi sinh ra chúng ta đã phải mang vác những cô đơn trong con người mình” lại như một lời nhận định chắc nịch “Chúng ta sinh ra là để cô đơn!”. Với Sinh ra để cô đơn, Nguyễn Phong Việt đã dẫn người đọc bước vào một cuộc hành trình nỗi cô đơn bằng những lời thơ thật dung dị, chúng ta cứ vô thức bước theo những vần thơ ấy để rồi cuối cùng bản thân chúng ta cũng phải hoài nghi. Muôn hình vạn trạng của nỗi cô đơn trở nên hữu hình trong thơ của Nguyễn Phong Việt. Đó là nỗi cô đơn của những trái tim đang chờ được lấp đầy, là sự đơn côi của những yêu thương không trọn vẹn, là sự lẻ loi của những tâm hồn khao khát được thấu hiểu và có khi chỉ là một nỗi buồn đơn lẻ - nỗi cô đơn của một hạt cát trong hoang mạc mênh mông. Nỗi cô đơn đến với mỗi người, thường nhật như một tách café buổi sáng, uống “vì cần một vị đắng cho trái tim”, cũng có khi là bất chợt như một chiều mưa, ta thấy mình lẻ loi trong một màn mưa trắng xóa, cũng có khi là ngày ngày tháng tháng nỗi cô đơn ở bên ta như một điều quen thuộc mà đến nước mắt cũng nhận ra. Cô đơn chất chồng cô đơn, nhưng tại sao, tại sao chúng ta phải mang vác những cô đơn này? Là từ giây phút nào, những cô đơn ấy đã bắt đầu? *** Tập tản văn Sinh Ra Để Cô Đơn gồm có Ở nơi NGHĨA TRANG NÀY BƯỚC XUỐNG từ một cuộc đời CHÌM XUỐNG thật mau Chỉ sợ những gì thuộc về NƯỚC MẮT Trên những NGÓN TAY NÀY Mỗi đêm trong NHIỀU NGÀN ĐÊM Những con đường Nhìn qua Ô CỬA SỔ Nhìn nghiêng MỘT GIỌT NƯỚC MẮT Ngồi xuống một chỗ ngồi GIỮA CHIỀU MƯA ĐỨNG BÊN CẠNH cuộc đời này Cô đơn CUỘC ĐỜI ẤY không có gì đặc biệt Cho người MỘT LÝ DO để từ bỏ cuộc đời này Đèn vàng, mưa khuya Những CHỈ DẤU trên đầu ngón tay MỘT CHỖ NGỒI bên ô cửa sổ có tuyết rơi Một bàn tay để nắm MỘT THƯƠNG NHỚ Đám cưới TRỒNG MỘT CÁI CÂY trong cuộc đời Không biết người còn cần không nữa NHỮNG BÌNH MINH Trong những buổi sáng BÌNH THƯỜNG Về MỘT GIÂY PHÚT nào đó Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất KHÔNG PHẢI LÀ ĐẮNG CAY Sẽ luôn có một người trong thế giới này ĐỂ LẮNG NGHE Một mình Rời đi Có những ngày chỉ có ngăn mình ĐỪNG BAO GIỜ NÓI Nửa đêm về sáng Không thể che chắn hết NỖI ĐAU Còn ai khác LẮNG NGHE MÌNH nữa không? Vào MỘT NGÀY NÀO ĐÓ trong cuộc đời Là TRỞ VỀ NHÀ Hãy Ở YÊN ĐÓ Có những ngày CHÚNG TA ĐÃ ĐI THẬT XA Rồi TRONG NƯỚC MẮT NÀY Lầm lũi Có những ngày... Cười một lần RỒI THÔI... Đêm về khuya tối LÀ NHỮNG NGÀY MƯA trong chăn ấm... NGƯỜI Ở ĐÂU trước ngày chúng ta gặp nhau? Bỏ lại Ngại ngùng Rồi SẼ QUEN Không còn là NHỮNG YÊU THƯƠNG NGƠ NGÁC Tự mình THỞ THAN ĐỪNG bước qua Chỉ là một lần trong đời ĐƯỢC NGỒI ĐỐI DIỆN NHAU Chỉ còn là MỘT PHẦN CỦA MÌNH trong cuộc đời Có lạnh không? Sau những TIẾNG NÓI, NỤ CƯỜI Sao không có ai đó nói với người về NHỮNG NỖI ĐAU Dù sau ngày tháng này chúng ta có trở thành ra sao Một giây phút Bên thềm nhà Như một TIẾNG CHUÔNG GIÓ được rung lên Để mùa Giáng sinh CÒN LẠI CHÚT HƠI ẤM Những buổi sáng NGƯỜI NHÌN MÌNH ở trước gương Con xin lỗi Là TIẾNG KHÓC ĐẦU TIÊN Mời các bạn đón đọc Sinh Ra Để Cô Đơn của tác giả Nguyễn Phong Việt. Bạn đang xem Tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt phần 3 Những bài thơ hay trong tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn của thi sĩ Nguyễn Phong Việt luôn thu hút sự chú ý mạnh mẽ của bạn đọc. Với tình cảm sâu sắc cùng những nỗi niềm mà những bài thơ của anh khiến bạn đọc rung động. Cùng Trường Tiểu học Thủ Lệ theo dõi ngay nhé! Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là đắng cay chỉ là sợ không tìm lại được một cái nắm tay… Chúng ta nhìn tuổi thanh xuân như nhìn một đám mây biết rõ cuộc đời mình không cách nào nắm giữ đã có những ngày cuồng điên, những đêm giận dữ lấy nước mắt của mình để so với nụ cười trong một phép thử điều gì đau đớn hơn? Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là nỗi buồn chỉ là sợ không có ai để mình chia sẻ nỗi cô đơn… Chúng ta từng lặng im bên ô cửa nhìn mưa tuôn với tách café và ước gì cuộc đời mình dừng lại ở khoảnh khắc đó cái ấm ở bàn tay cùng cái lạnh của mưa gió chia yêu thương ra thành hai nửa từ một nỗi nhớ xé nát đáy lòng… Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là mùa đông chỉ là sợ đứng dưới trời nắng và không thấy bóng của mình Chúng ta thức suốt đêm để mong làm người đầu tiên nhìn thấy ánh bình minh với niềm tin đó là thời gian mà cuộc đời soi vào gương đẹp nhất dang rộng hai tay rồi úp mặt mình vào đất nghĩ mình có thể làm chồi non chờ một người nào đó đến tưới niềm vui lên mỗi ngày… Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là một cơn say chỉ là sợ mình quá bình yên trong tuổi thanh xuân này! Thế giới này có thể sẽ không thuộc về chúng ta nhưng thế giới này sẽ luôn có một người để lắng nghe Có một người ở đâu đó nhìn thấy được nước mắt ẩn sau những tiếng cười xoà và lặng im trong cái nhìn thấu hiểu một người bình yên như tiếng chuông gió dù trong ngày mưa bão cuộn tròn trái tim mong manh trong lớp áo bằng đôi tay… Thế giời này có thể đã có quá nhiều đắng cay để chúng ta hoài nghi yêu thương vẫn còn nơi nào khuất lấp một con người đến gần bên mà không cần chạm vào tận cùng sâu thẳm vẫn nhận ra đó là hơi ấm cả đời mình luôn cần… Một con người không phải che chắn cho chúng ta chỉ giúp chúng ta nhận ra bản thân sinh ra để ước mơ hay ước mơ để sinh ra sống cuộc đời mình mong muốn nắm tay qua một quãng đời để vui hay rốt cuộc chỉ là một quãng đời chạy trốn mình có còn là mình nếu cứ phải bước với trống rỗng, hoang mang… Vẫn luôn có một người trong thế giới này lắng nghe chúng ta với tất cả những ân cần một người nhẫn nại như cây non vừa đi qua cơn bão sống một ngày và yêu thương một ngày mà không cần nương náu vào những bình yên chưa bao giờ bình yên như mình đã hiểu từ giây phút bắt đầu… Sẽ luôn có một người để lắng nghe những điều mà chúng ta chưa bao giờ nói với thế giới này dù chỉ một câu… Khi những lời nói chỉ làm cho mình có cảm giác như đang ngậm một viên thuốc đắng cố uống trong nước mắt mà không cần ai khác nhận ra… Lặng im một ngày để ngày đó trôi qua với những bình yên mình biết chắc rằng là ảo giác cô đơn đến một lúc chỉ là một điều bình thường như mọi ngày phải gánh vác cười với mọi người nụ cười thật đơn giản rồi mau chóng quên đi… Đã có lần muốn đứng lại, muốn giải thích, muốn thể hiện một cử chỉ mình đang ở đây nhưng chỉ là… lòng buồn vô hạn người đối diện với người nhưng trái tim nhìn về một hướng khác yêu thương ấy không thể san bằng được khoảng cách dù là nhỏ nhoi… Có những nỗi đau có thể nói ra được bằng lời bằng vết thương mà ai ai cũng có thể nhìn thấy có những nỗi đau con người ta phải che đậy chỉ bởi mình không phải là một vì sao ở phương trời nào đấy đêm đêm cần sáng lên… Ở trong bóng tối con người ta thường mới có thể hiểu được mình từng nét vẽ lạnh lùng lên gương mặt nước mắt trong cuộc đời này chưa bao giờ là thứ cô đơn nhất nụ cười của một con người khi trong lòng chỉ toàn là sỏi cát mới là thứ lẻ loi tột cùng… Khi những lời nói chỉ làm cho mình có cảm giác như đang ngậm một viên thuốc đắng mình sẽ tự hỏi có còn cần ai khác lắng nghe mình nữa không? Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người sẽ nhận ra mình quá chừng lẻ loi Không có ai để cùng khóc hay cười để ngồi xuống nhìn nhau trong lặng lẽ choàng tay ra với khoảng không mà người từng nghĩ là đầy hơi thở của những trái tim luôn hăm hở được bao dung… Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người mới hiểu giá trị của cái quay lưng chỉ thấy trong miệng mình đủ trăm ngàn vị đắng hoá ra cô đơn chỉ là một điều gì đó rất đơn giản như khi người nắm tay lại mới biết là không thể nắm chặt trừ khi nắm tay một người khác bằng yêu thương… Không ai nhận ra tiếng cười cũng có thể giấu được nỗi buồn nên người tập cười như đã từng tập đi, tập nói tự nhủ với bản thân rồi một ngày nào đó sẽ tới ngày mà trái tim đã quen với bóng tối không cần nữa ánh sáng lung linh… Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người sẽ hiểu người cần phải quên thức dậy vào buổi sớm mai và không cần nhớ ngày hôm qua mình đã sống ký ức chỉ là một tờ lịch hết hôm nay sẽ rơi xuống người sẽ thôi nhớ thương những điều mình đã từng chạy trốn xa lạ với nỗi đau… Không còn ai nữa nên người cũng không thể buộc mình đến hay ở đâu cứ để bước chân tự nhiên đi trong ngơ ngác cố gắng như thế nào người cũng vẫn là người không thể khác cầm tay mình lên và lau nước mắt thật giản đơn… Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người mới biết yêu thương? Người đến đây chỉ để tìm thấy một tiếng cười nhưng tại sao chỉ một lần rồi thôi? Thế giới bao la nhưng chỉ thấy một con người rồi sau đó là tháng ngày ngơ ngác đi như một đứa trẻ con lạc đường và tay không ngừng lau nước mắt cứ trách mình sao có thể buông tay lúc lẽ ra cần giữ chặt giữa đám đông… Bằng cách nào tầm mắt chỉ còn nhìn thấy tuyết của mùa đông rơi từ một thế giới nào đó bên ngoài tầm với đủ lạnh để trái tim lúc nào cũng cần thật nhiều chăn gối ngay cả khi không chút nào mệt mỏi vẫn muốn nương tựa vào bình yên… Người đến trong thế giới này với một ánh nhìn thấu suốt nỗi cô đơn rồi sau đó là bàn tay, bước chân và trí nhớ trong những giấc ngủ thật dài có khi đã quên cả hơi thở và trôi qua những cánh cửa với ước mơ phía ấy là thiên đường… Có thể đã rất nhiều người sống nhưng chỉ muốn được lãng quên như một cơn mưa đến và đi trong một đêm về khuya tối không ai nhớ gì cho đến khi sáng ra nhìn hơi mưa còn trên lối giật mình giống một vết thương trở trời đau nhói rồi lặng lẽ quay đi… Đã có lần người ngồi xuống thầm thì ngại tiếng mình nói ra sẽ làm chùng lòng ai đó bao nhiêu nỗi đau nhưng chỉ đôi lần dám bày tỏ tặng cho mình một cành hoa hay một cọng cỏ cũng có khác gì nhau… Người đã không thể nào quay lại từ đầu không thể từ chối những con đường đã bước ký ức nhiều hơn và lòng bàn tay găm đầy vết xước quen với một ngày mới đến chỉ toàn là âu lo… Người đến đây chỉ để tìm thấy một cuộc đợi chờ? Những bước chân này theo cách nào đó đã thay cho tiếng nói trong những đêm về khuya tối chúng ta lặng im… Còn một phần đời mà chúng ta mắc nợ được sống đúng với chính mình biết bao ngày nhìn quanh rồi giấu bản thân đi vì người khác gửi cho ai đó vui và buồn lúc ai đó nhìn ngơ ngác ngay cả lúc đau cũng tự trách sao lại mau nước mắt không dám khóc dù có tràn về dỗi hờn… Những ngón tay dính liền với những ngọn gió cô đơn cứ thổi qua nhau như muộn phiền bất tận chúng ta lạc loài theo một giọt sương sinh ra đã ướt lạnh không hơi ấm nào đủ sức tạo ra một yêu thương lành lặn nếu thiếu một phần sẻ chia… Trong từng đêm tối chúng ta cứ lầm lũi trở về muốn được ngôi nhà ôm vào lòng trên từng ô cửa chúng ta đã lẻ loi ngay từ phút giây đầu tiên biết than thở trẻ con lớn lên rồi già đi trong trăm ngàn nỗi nhớ phải mang theo… Con đường này là một thứ thói quen lo sợ sau đủ đầy sẽ hư hao có ai dám hoài nghi rằng mỗi sớm mai đều là háo hức để trong đêm luôn tự hỏi mình điều gì vẫn đang ở phía trước nếu sau đêm nay mình chết thì đêm mai mình cần có ai… Chúng ta trở về với một ký ức chỉ muốn thả bay ước mơ rõ ràng nhất là được làm một trang giấy trắng nhưng hành trình đã đi, đã qua, đã lấm lem mưa nắng chúng ta đã trở thành một người khác một người khác mất rồi… Trong những đêm về khuya tối chúng ta chỉ nhìn thấy những ngọn đèn vàng sáng lên ở một góc khuất nào đó chúng ta chưa từng vui… Bỏ lại một con người và một thế giới đã không còn vui người bước qua ranh giới của cuộc đời… Không ai biết ở trong lòng còn bao nhiêu là cay đắng chưa từng muốn buông xuôi những câu nói từ nay lặng im vĩnh viễn một cơ hội để người ngoảnh lại nhìn cũng đã đặt dấu chấm hết người không còn ở đây và hối tiếc dù chỉ với duy nhất bản thân… Chẳng có ai sinh ra để chờ đợi một giây phút ngại ngần nói với mình rốt cuộc yêu thương nào là ý nghĩa từng ngày tháng cuồng điên với ước mơ nhưng chỉ dừng ở đó người đã không dám làm gì, không dám bày tỏ nhạt nhoà với cả dấu vân tay… Người đã đến trong cuộc đời rồi ra đi mà không có gì đổi thay như một viên sỏi ném vào mặt hồ rộng lớn người từng tin mình có thể làm nên một vòng tròn nước loang đi khắp nhưng cuối cùng chỉ là một gợn sóng không đủ để gọi tên… Sẽ có rất nhiều người hoài nghi vào sự lãng quên như hôm nay được nhìn sâu vào bao nhiêu đôi mắt bao nhiêu người đã khóc và bao nhiêu người cắn răng cho mất mát vì người không còn ở đây để tiếp nhận từng chút một bao dung… Bỏ lại một con người và một thế giới không còn vui người buông tay trong cô đơn đến tận cùng… Không có lời nào được nói ra trong một thứ cảm giác vô hình nhưng người này và người kia đều hiểu yêu thương đó đã gọi tên Chấp nhận lặng im là một thứ ngôn ngữ phải học cho trái tim học trong cô đơn và nhẫn nại sẽ có những ngày đi xa mà lòng trống trải khi người này không hề biết người kia đang làm gì, càng không thể hỏi ngoài cách nhìn trời… Hạnh phúc có thể đến từ một cái nắm tay nhưng cũng có thể là một nụ cười được nhìn thấy nhau đủ vừa ấm áp chọn cho mình một cách yêu không giống với thế giới này từng biết yêu và không sợ mình sẽ hối tiếc vì vẫn chưa có gì thuộc về nhau… Vì người này và người kia đều hiểu có quá nhiều thứ khó khăn để bắt đầu nên không nói ra cũng là một lời giải thích như một người mắc kẹt cần có thời gian đứng lên nhìn về phía trước mất bao lâu cũng chẳng thể nào hứa được nên sợ lắm những niềm tin… Nếu được chọn thì đã là một định mệnh giản đơn cho người này, người kia cảm ơn nhau trong ánh mắt những gian truân cũng rất cần để yêu thương kia chất ngất vào một ngày tháng nào đó về sau sẽ biết chờ đợi kia có ý nghĩa gì? Xin đừng hỏi sao có những người khờ dại hoặc ngu si bởi phải là người này hay người kia mới hiểu! Xin đừng hỏi tại sao có những người biết rõ là tình yêu nhưng không thể nói bởi phải là người này hay người kia mới biết giá trị của lặng im! Có những con đường chúng ta phải đi đến cuối cùng mới đủ sức nói chuyện được với trái tim! Như là cách chúng ta ngồi trong bóng tối và thắp một ngọn đèn rồi sẽ quen… Chỉ có một mình mình nên không cần phải thở than bao nhiêu nỗi đau đã từng ngày chìm xuống nước mắt cứ rơi mà lòng chẳng còn gì để hoảng hốt vì đã có lần cầu xin đời cho mình một viên thuốc ốm mà trí nhớ thả bay… Đã từng có ai khác ngồi trong bóng tối như thế này và họ sẽ làm gì khi bước ra ánh sáng để mình còn biết mình không phải là người duy nhất trong cuộc đời ngơ ngác yêu thương khi đi đến tận cùng giới hạn có còn là yêu thương? Rồi sẽ quen với suy nghĩ mình muốn làm người bình thường khóc thật to lúc đau và cười thật vui khi lòng tràn hạnh phúc đừng cắn răng, đừng bấu tay vào ngực cứ huyễn hoặc mình bao dung nhưng thực ra đầy oán hận từng ngày… Sẽ không có ai khác yêu thương mình mà không yêu cầu đổi thay nên tự thắp cho mình một ngọn đèn là tốt nhất che chắn cho thứ niềm tin nhỏ nhoi như hạt cát không có gì là đơn giản huống chi là một cuộc đời được sinh ra một cuộc đời mà giông gió nhiều đến mức không muốn vượt qua để thét gào đến một lúc thành tiếng cười lặng lẽ… Hãy cứ đi cho đến lúc quỵ ngã và nói lời cảm ơn vì mình cần phải trả giá cho chọn lựa của mình… Trong bóng tối, chúng ta lại bắt đầu từ nơi cần lãng quên… Chỉ là một lần trong đời được ngồi đối diện nhau rồi mây có xanh hay trắng hãy cứ bay qua đầu… Người đã chờ như từng chờ tuyết rơi bên ngoài khung cửa sổ giữa đêm thâu mà biết rằng ngàn khuya nữa vẫn trời sao nơi ấy mình lớn khôn nhưng lòng thật ra chỉ đầy trẻ dại không có yêu thương nào là yêu thương mãi mãi dù là đến từ ai… Chúng ta sẽ bắt đầu câu chuyện bằng cách nhìn nhau thật lâu và dài những tiếng cười tự nhiên như cơn gió không phải ai cũng đủ niềm tin để yêu thương một ai đó mà một cái chạm tay cũng chập chùng gian khó phải đi qua… Sẽ nói về những điều không có ai khác hiểu ngoài chúng ta như thể sống cuộc đời này chỉ đợi gặp nhau và chia sẻ mỗi người một con đường nhưng chúng ta đã bước đi trong một quãng đời nào đó thật khẽ vì biết mình không thể chối từ một nhịp tim… Có thể sẽ rất đau đến mức người phải dừng lại tất cả mọi giác quan khi thế giới này buộc chúng ta phải trả giá nhưng còn hơn là thấy mình trôi đi trong một biển người xa lạ cuộc này buồn quá mà người thì không thể vui… Nên chỉ cần là một lần trong đời được ngồi đối diện nhau chúng ta sẽ bất chấp hết mọi lý lẽ con người! Sau những tiếng nói, nụ cười là một con người của riêng đơn côi Vì đã biết không ai mong chờ cả cuộc đời mình sẽ vui những giấc mơ ngày ngày vẫn trả giá gặp được bao nhiêu người mà đám đông nào cũng xa lạ không dám nhận mình đang đau hay bình yên dù ngàn lần muốn thế chỉl à vừa đủ bao dung… Đứng trong năm tháng này người phải tung đồng xu lên rồi quay đi không cần biết sấp ngửa chỉ là một thói quen của con người khi đang trong thương nhớ bởi trong lòng luôn luôn có một kẽ hở cho niềm tin… Có quãng đời cố ghi nhớ mọi điều, có quãng đời dằn vặt bắt mình phải quên người nhiều khi chỉ là một cơn mưa lầm lũi làm ướt tất cả mọi người để sẻ chia phần yếu đuối và giữ lại cho riêng mình một câu hỏi -người không sợ cô đơn? Người chỉ sợ không còn thấy niềm vui trên gương mặt mình ở trong gương trong những đêm dài cuộn mình theo hơi thở mỗi một vì sao ở ngoài kia là một linh hồn của nỗi nhớ người có còn linh hồn nào cho điều đó khi lòng đầy những hoang mang!… Sau những tiếng nói, nụ cười là một con người của bình an? Dù sau ngày tháng này chúng ta có trở thành ra sao thì cô đơn ấy cũng đã bắt đầu… Có những yêu thương chỉ là phép thử cho một nỗi đau mà con người ta ngày ngày lẩn tránh cứ nghĩ mình sẽ vui khi đủ chăn cho một ngày trở lạnh nhưng trái tim có đắp bao nhiêu ấm êm cũng đã không còn nguyên vẹn với cuộc đời… Đã thử hỏi chúng ta sống có gì vui khi những giấc mơ chết dần theo năm tháng chúng ta cười thật nhiều nhưng chỉ là để quên đi nước mắt dường như ai cũng đang sống giùm cho người khác và không mấy ai nhận ra? Mỗi một con đường đều có riêng những giông bão xót xa chúng ta có cố gắng đến bao nhiêu vẫn không thể biết trước trên bàn tay này chỉ là những đường vân tay từ vô thức không còn gì là chắc chắn từ phía con người… Sẽ là tận cùng rồi người sẽ lại tin mình hết lẻ loi như một vòng lặp kéo dài đến vô tận chúng ta liệu có đủ thời gian cho kiếp này để yêu thương và hờn giận hay chỉ là trả nợ được phần nào đó của định mệnh thuộc về giây phút trước khi mình chào đời… Dù sau ngày tháng này chúng ta có trở thành ra sao thì cô đơn ấy cũng đã đâm chồi… Một giây phút mà cả cuộc đời này có thể người không tin được xa lạ với một thứ yêu thương đã ngỡ là vĩnh viễn khi đối diện nhau… Không còn một chút day dứt nào giống như từng có một nỗi đau cứa một đường từ trái tim lên ánh mắt cứ nghĩ mình sẽ mang theo đáy lòng một hạt cát ngày qua ngày ngơ ngác… đến cuối đời… Chẳng thể nghĩ sẽ có một giây phút không biết nên gọi là niềm vui cười thản nhiên với con người là đại dương ngày đó điều duy nhất ở trong lòng thật sự muốn bày tỏ tại sao đến cuối cùng mọi thứ đều chỉ như cơn gió cứ thế rồi đi qua… Năm tháng ấy của người không thể lấy lại và cũng đã ở quá xa yêu thương lớn lên để trở thành chai sạn có những giấc mơ hôm nay bình yên nhưng ngày mai sẽ khác đôi khi được làm người mất mát lại dễ chịu vô cùng… Vì chẳng cần phải gồng gánh những câu nói bao dung làm một người bình thường có tiếng cười và nước mắt đâu phải lúc nào trong cuộc đời mình cũng là người tốt thậm chí cố tình với đôi điều độc ác người đã từng… Một giây phút người thấy mình với yêu thương ấy lạnh lùng!… Những buổi sáng người nhìn mình ở trước gương nhìn như nhìn một cuộc đời thật bình thường… Một cuộc đời từng nghĩ về nắng ấm vẫn luôn ở trong tim dù ngoài kia tuyết ngập trời buốt giá tin rằng ở đâu đó sẽ có một người chờ được nắm tay để tạm biệt một quãng đường xa lạ một người có thể hiểu được tất cả từng buồn vui… Những buổi sáng người nhìn mình với một nụ cười khi ở trong gương là biết bao điều mơ ước ấu thơ ấy đã vun xới cho một ngày nào đó khôn lớn nhưng một ngày nào đó giờ là một ngày không còn gì khao khát biết làm sao… Người xắn tay áo, vuốt tóc rồi tự nói với mình một câu chào dù lát nữa đây có gặp ai nói với ai cũng không cần vội vã chọn cho mình một yêu thương và quên đi những mặc cả chỉ yêu thương bản thân và đừng cho đi nhiều quá rồi đớn đau… Những buổi sáng sẽ khiến người hay nhớ những đêm thâu cứ mơ một sớm mai trái tim mình thức dậy không nói không cười nhưng bình yên ấy đã tìm thấy một con người ở cạnh bên che đi nỗi sợ hãi vẫn hằng mang… Những buổi sáng người nhìn mình ở trước gương nhìn như nhìn một yêu dấu đã không còn… Vì có lẽ hết kiếp này con cũng không thể trả nổi những âu lo từ ngày con chào đời. Những đau đớn con trải qua cho mình, con biết chỉ là hạt cát nhỏ nhoi mà đã lấy đi bao nhiêu là nước mắt con oán hận mình nhưng quên đi ở đâu đó còn yêu thương chờ được nắm chặt con cứ nghĩ mình đang phải ngơ ngác giữa cuộc đời… Có lẽ kiếp này con chỉ ước được sống cho mình mà thôi một sinh mệnh mà khi sinh ra con từng hoài nghi chỉ là cơn gió không tin vào đâu và không tin vào ai trong bầu trời quá nhiều đổ vỡ con từng cầu xin mình làm ơn chỉ cần cho con giữ lại được hơi thở trong tháng ngày tựa vào hoang mang… Con đã ghét mình, đã chán ghét mình khi nhìn thấy đời mình cháy theo một ngọn nến tàn giúp ánh sáng cho bóng tối nhưng không giúp được gì cho trái tim mình thắp sáng nên con đã giật mình khi có một người đưa tay và che chắn con hiểu mình cần ích kỷ với cuộc đời để còn biết thương mình nhiều nhất vì mình mà vui… Con xin lỗi vì năm tháng con được làm người chỉ nhìn thấy buồn vui của mình hơn tất cả những nửa đêm con về đều sót lại trong lòng vết thương hay sỏi đá con biết đôi khi mình đã đi xa quá để có thể quay về… Con xin lỗi vì có lẽ kiếp này con cũng không thể trả hết được dù chỉ một hơi ấm của ngày bé thơ… Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ hay trong tập Sinh Ra Để Cô Đơn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Những bài thơ của anh được bạn đọc đón nhận và chia sẻ rầm rộ trên các trang mạng xã hội. Hãy cùng nhau theo dõi ngay bây giờ nhé! Xem Thêm Tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt phần 2 Tháng 12/2012, tập thơ đầu tiên của Nguyễn Phong Việt được xuất bản với tựa đề Đi qua thương nhớ – Có bao nhiêu người đi qua thương nhớ mà quên được nhau?, tháng 12/2013 tập thơ Từ yêu đến thương – Nếu cuộc đời này suôn sẻ, nước mắt còn biết dành cho ai của anh cũng được phát hành. Và đến tháng 12 năm nay, Nguyễn Phong Việt sẽ trở lại với bạn đọc cùng tập thơ thứ ba nối tiếp 2 chủ đề trước đó của mình – tập thơ Như một dòng chảy ngược, sinh ra để cô của Nguyễn Phong Việt có một cách kể rất bình dị, từng lời thơ của anh dễ dàng chạm đến những xúc cảm ẩn sâu nhất trong lòng người đọc bởi sự đồng cảm ẩn chứa trong những câu từ tưởng chừng giản đơn mà lại vô cùng tinh tế ấy. Và Sinh ra để cô đơn cũng là một tập thơ mang trong mình sự đồng cảm sâu sắc như vậy. Tập thơ như một câu hỏi để ngỏ “Sinh ra để cô đơn? Tại sao, tại sao ngay từ khi sinh ra chúng ta đã phải mang vác những cô đơn trong con người mình” lại như một lời nhận định chắc nịch “Chúng ta sinh ra là để cô đơn!”.Với Sinh ra để cô đơn, Nguyễn Phong Việt đã dẫn người đọc bước vào một cuộc hành trình nỗi cô đơn bằng những lời thơ thật dung dị, chúng ta cứ vô thức bước theo những vần thơ ấy để rồi cuối cùng bản thân chúng ta cũng phải hoài nghi. Muôn hình vạn trạng của nỗi cô đơn trở nên hữu hình trong thơ của Nguyễn Phong Việt. Đó là nỗi cô đơn của những trái tim đang chờ được lấp đầy, là sự đơn côi của những yêu thương không trọn vẹn, là sự lẻ loi của những tâm hồn khao khát được thấu hiểu và có khi chỉ là một nỗi buồn đơn lẻ – nỗi cô đơn của một hạt cát trong hoang mạc mênh mông. Nỗi cô đơn đến với mỗi người, thường nhật như một tách café buổi sáng, uống “vì cần một vị đắng cho trái tim”, cũng có khi là bất chợt như một chiều mưa, ta thấy mình lẻ loi trong một màn mưa trắng xóa, cũng có khi là ngày ngày tháng tháng nỗi cô đơn ở bên ta như một điều quen thuộc mà đến nước mắt cũng nhận ra. Cô đơn chất chồng cô đơn, nhưng tại sao, tại sao chúng ta phải mang vác những cô đơn này? Là từ giây phút nào, những cô đơn ấy đã bắt đầu?Nguồn cùng chủ đềXem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất tháng

sinh ra để cô đơn nguyễn phong việt